Lê Nhật Dương: Cậu học trò nghèo hiếu học

(Dangbodanang.vn) – “Thương bố mẹ, em càng phải chăm học, sau này có nhiều tiền để chữa bệnh cho bố và giúp đỡ những người bị bệnh như bố nữa chị ạ”. Tôi đã từng đọc những câu chuyện cảm động về những cô bé, cậu bé nghèo nhưng tấm lòng thơm thảo và tình nhân ái bao la như thế.

Nhưng với cậu bé Lê Nhật Dương, học sinh lớp 7/1, trường THCS Lý Tự Trọng, quận Sơn Trà, có lẽ là một con người, một nhân cách sống đẹp giữa đời thường mà tôi được gặp.

Là con nhà lính, có lẽ phẩm chất cần cù, bản lĩnh, không lùi bước trước khó khăn đã được hình thành trong người Dương rất tự nhiên. Bố Dương là chiến sĩ Hải quân. Từ nhỏ, quen với cảnh bố vắng nhà vì phải trực ở đơn vị, em đã tỏ ra rất chăm ngoan, tự lập. Đồng thời, ý thức được gia đình mình không mấy khá giả, em cũng rất ít khi đòi hỏi riêng cho mình. Bố mẹ em đều từ miền Bắc vào Đà Nẵng lập nghiệp. Công việc mẹ em không ổn định. Vì vậy, chắt chiu lắm cũng đủ chỉ vừa đủ sinh hoạt trong gia đình và dành dụm một ít lúc trở trời ốm đau. Bao nhiêu năm qua, gia đình em vẫn phải thuê nhà ở phường Thọ Quang, quận Sơn Trà.

Không phải khá giả nhưng cuộc sống như thế cũng là tạm ổn nếu như không có một biến cố xảy đến với gia đình em khi từ năm 2015, bố em – anh Lê Nhật Quang đột nhiên bị tai biến. Từ một người chiến sĩ hải quân mạnh khỏe, là trụ cột của gia đình, nay bố em gắng lắm mới làm được những việc nhẹ nhàng. Với đặc thù ở đơn vị tàu Hải quân, thời gian làm việc và sinh hoạt khắc nghiệt, không tốt cho tình hình sức khỏe, đơn vị đã tạo điều kiện để bố em chuyển công tác phù hợp hơn. Tuy rằng, tiền lương của bố em bị ít đi. Như thế với mẹ và em cũng là may mắn lắm rồi.  Có lẽ, chính hoàn cảnh đã tạo nên trong em sự nhạy cảm, tinh tế mà những bạn cùng trang lứa ít ai có được. Em rơm rớm chia sẻ: “Từ ngày bố đau và chuyển về giữ kho đồ của bộ đội, em thấy bố ít nói hơn, hay suy nghĩ nữa, ít kể những câu chuyện về các chú bộ đội cho em nghe như trước kia. Em không dám làm phiền bố vì biết bố buồn hay bị đau, chứ trước kia thì bố vui vẻ lắm. Em thương bố nên chỉ biết cố gắng học tốt và làm nhiều việc để bố vui mà bớt bệnh”.

Từ ngày bố đau, tiền thuốc men hàng ngày của bố là một phần không thể thiếu trong việc chi tiêu của gia đình. Cũng may, có người quen thương cảm với hoàn cảnh gia đình em nên đã cho mượn nhà để ở, giảm bớt phần nào gánh nặng kinh tế. Mẹ em xin được công việc nấu ăn cho một công ty ở khu công nghiệp An Đồn. Công việc nhà từ đó Dương cũng phải gánh vác một phần.

Là con trai nhưng những việc rửa bát, nấu cơm, quét dọn, Dương đều làm được hết. Em tự lên thời khóa biểu cho mình và thực hiện rất nghiêm chỉnh. Trong khi nhiều bạn cùng lớp còn được bố mẹ đưa đón tận nơi, lại còn phải ép mới chịu ăn, còn Dương thì khác. Buổi trưa bố ở đơn vị, mẹ nấu ăn ở công ty không về, em đi học về là xắn tay tự nấu ăn, dọn rửa rồi đi học buổi chiều. Em bảo, món em hay làm ăn buổi trưa là rau luộc và  trứng chiên vì ăn ngon, lại đỡ tốn thời gian. Những lúc học bài xong, em còn chăm sóc, thuốc men, xoa bóp, trò chuyện với bố.

Khó khăn là thế nhưng Dương chưa bao giờ ngừng nỗ lực. Em là học sinh xuất sắc 6 năm liền. Từng đạt giải 3 cấp quận môn tiếng Anh lớp 5. Lớp 6 đạt giải Khuyến khích cấp quận môn Tiếng Anh qua mạng. Tiếng Anh là môn em yêu thích nhưng Vật Lý mới là môn em đam mê khám phá và đầu tư không mệt mỏi. Với bản tính thích tìm tòi, em muốn lý giải các hiện tượng tự nhiên và tìm được niềm vui trong đó. Vừa qua, em là thành viên trong đội tuyển thi Olimpic môn Vật Lý lớp 7 cấp thành phố và đạt 270 điểm, cao nhất trong đội tuyển. Ngoài ra, em học tốt tất cả các môn.

Dương chia sẻ: Em không đi học thêm môn nào. Vì không có điều kiện học thêm, nên em tự đọc sách, học hỏi thầy cố và bạn bè. Em thường mượn vở các bạn đi học thể để xem cô ra cho bạn dạng đề nào. Em cũng thường mượn sách tham khảo rồi về làm các bài tương tự. Những buổi ở nhà em tự kiểm tra lại bài học để xem còn gì chưa hiểu hoặc hiểu chưa sâu thì hôm sau hỏi lại bạn bè, thầy cô. Thầy cô nào cũng thương em hết.

Không chỉ học giỏi, Lê Nhật Dương còn là một Ủy viên Ban Chấp hành Liên đội, một Chi đội trưởng năng động. Nhìn vẻ ngoài hiền hiền là thế nhưng khi “thi hành nhiệm vụ” của một chi đội trưởng, Dương khiến các bạn rất “nể”. Lớp nào không ngay hàng thẳng lối, bạn nào tập luyện qua loa là Dương nhắc nhở liền.  Với dáng người nhỏ thó, nhưng tiếng nói của em vô cùng “trọng lượng”. Tiếng hô điều lệnh dõng dạc, những động tác mẫu chuẩn, các bạn đều tăm tắp thực hiện theo. Đây là điều mà giáo viên tổng phụ trách rất tin tưởng, yên tâm khi giao việc cho Dương. Đặc biệt, em còn là “thầy giáo” của rất nhiều bạn trong lớp. Bạn nào chưa hiểu bài, em đều tận tình giảng giải. Em không dấu nỗi niềm vui khi giúp một bạn nào đó giải được bài toán do chính em giảng giải. Với em, niềm vui của bạn cũng là niềm vui của mình.

Cũng như bạn bè cùng trang lứa, Dương cũng là cậu học trò rất tinh nghịch. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là với dáng người nhỏ thó, nhưng Dương hầu như chơi khá tốt các môn thể thao. Trong đó, em thích và chơi tốt nhất là bóng đá, bóng bàn và cầu lông. Dương cũng là tay trống rất nhiệt tình của nhà trường. Em thường tham gia vào đội trống trong những sáng thứ 2 chào cờ, những buổi lễ của nhà trường, của quận. Những buổi biểu diễn văn nghệ của nhà trường cũng đều có sự góp mặt của Dương. Em thật thà bảo: “Em hát không hay nhưng vẫn thích hát và múa nên tham gia vào đội văn nghệ của trường. Văn nghệ và thể thao giúp em rèn luyện sức khỏe, vui vẻ và học tốt hơn”. Thấy Dương múa, hát hồn nhiên, say sưa trên sân khấu, chẳng ai nghĩ cậu học trò ấy lại có những suy nghĩ, việc làm “già trước tuổi” và một hoàn cảnh rất đáng cảm thông.

Nhận xét về cậu học trò của mình, cô giáo Nguyễn Thị Liên Thủy – giáo viên chủ nhiệm của Dương cho biết: Em Dương là tấm gương sáng đáng để các bạn noi theo. Em không chỉ có tấm lòng hiếu thảo mà còn có nghị lực rất lớn, ngoan ngoãn, gương mẫu, biết vượt khó và tích cực trong các phong trào. Tôi rất tự hào vì có một học sinh như thế.

Cuộc sống sẽ còn nhiều khó khăn phía trước nhưng mong rằng, nghị lực, niềm tin, trái tim nhân ái biết sống cho người khác sẽ là ánh sáng giúp em Dương bước đi trên đường đời. Và đặc biệt, với ước nguyện rất đẹp “Thương bố mẹ, em càng phải chăm học, sau này có nhiều tiền để chữa bệnh cho bố và giúp đỡ những người bị bệnh như bố” của em, ta tin rằng, hoàn cảnh khó khăn không phải là rào cản đối với cậu học trò nhỏ này, mà đó chính là động lực thúc đẩy em vươn lên.

                                                                         Nguyễn Thị Trà
(Ban Tuyên giáo Quận ủy Sơn Trà)

Bài viết liên quan